Câu hỏi: Cơ Đốc nhân nhìn nhận chính trị như thế nào?
Trả lời: Nếu có bất cứ điều gì gây ra một cuộc tranh luận tự phát, nếu nó không phải là cuộc tranh luận một cách triệt để, thì nó là cuộc thảo luận liên quan đến chính trị — thậm chí xảy ra ở trong những người tin Chúa. Là những người theo Chúa thì đâu là thái độ và sự liên quan của chúng ta đến chính trị? Có một câu đã nói rằng “tôn giáo và chính trị không thể hài hòa”. Nhưng liệu nó có thực sự đúng? Liệu chúng ta có thể có những quan điểm chính trị nằm ra ngoài sự xem xét đức tin Cơ Đốc? Câu trả lời là không, chúng ta không thể. Kinh Thánh cho chúng ta hai lẽ thật liên quan về lập trường của chúng ta đối với chính trị và chính phủ.
Lẽ thật đầu tiên là ý muốn của Chúa thẩm thấu và thay thế mọi khía cạnh của cuộc sống. Ý muốn của Chúa có sự thứ tự ưu tiên trên cả mọi thứ và mọi người (Ma-thi-ơ 6:33). Kế hoạch và mục đích của Chúa là không thay đổi, và ý muốn của Ngài là không thể bị phá hủy. Những điều mà Ngài đã ý định thì Ngài sẽ hoàn thành nó và không có một chính phủ nào có thể ngăn cản được ý định của Ngài (Đa-ni-ên 4:34-35). Thực ra, Chúa là người đã thiết lập và phế lập các vua (Đa-ni-ên 2:21) bởi vì “Đấng Chí Cao cai trị vương quốc của loài người; Ngài muốn ban nó cho ai tùy ý” (Đa-ni-ên 4:17). Một sự hiểu rõ ràng về lẽ thật này sẽ giúp chúng ta thấy được rằng chính trị chỉ là một cách hay là công cụ để Chúa sử dụng hoàn thành ý muốn của Ngài. Cho dù con người độc ác lạm dụng quyền lực chính trị của họ, dành nó cho ma quỷ, nhưng Chúa dành điều đó cho điều tốt đẹp, “mọi sự hiệp lại làm ích cho những ai yêu mến Đức Chúa Trời, tức là cho những người được gọi theo ý định của Ngài” (Rô-ma 8:28).
Lẽ thật thứ hai, chúng ta phải biết sự thật rằng chính phủ không thể cứu chúng ta! Chỉ có Chúa mời làm được điều đó. Chúng ta không hề đọc thấy trong Tân Ước rằng Chúa Giê-xu hoặc các sứ đồ sử dụng thời gian hoặc công sức dạy dỗ các tín hữu về việc cải chánh thế giới ngoại đạo thần tượng, vô đạo đức, và lũng đoạn nhờ vào chính phủ. Các sứ đồ không bao giờ kêu gọi các tín hữu bày tỏ sự bất tuân dân sự để chống đối các luật lệ bất công hoặc kế hoạch tàn bạo của đế chế La Mã. Thay vào đó, các sứ đồ căn dặn những Cơ Đốc nhân trong thế kỷ đầu tiên cũng như ngày hôm nay công bố Phúc Âm và sống đời sống để làm bằng chứng rõ ràng cho sức mạnh cải chánh của Phúc Âm.
Không có gì nghi ngờ rằng trách nhiệm của chúng ta đối với chính phủ đó là phải tuân hành luật lệ và là những công dân tốt (Rô-ma 13:1-2). Chúa đã thiết lập mọi vương quyền, và Ngài làm điều đó cho sự ích lợi của chúng ta, “để khen thưởng cho người làm lành” (I Phi-e-rơ 2:13-15). Phao-lô nói với chúng ta trong Rô-ma 13:1-8 rằng điều đó là trách nhiệm của chính phủ để dùng quyền lực cai trị chúng ta –hy vọng là cho điều tốt đẹp- để nộp thuế và gìn giữ hòa bình. Ở nơi chúng ta có tiếng nói và có thể bầu cử cho những nhà lãnh đạo của chúng ta, chúng ta nên thực hành quyền đúng đắn đó bằng việc bầu chọn những người có cách nhìn tương tự với chúng ta nhất.
Một trong những sự lừa dối nhất của Satan là chúng ta có thể đặt niềm hy vọng của chúng ta vào đạo đức văn hóa và sống đời sống tin kính của các chính trị gia và quan chức chính phủ. Niềm hy vọng của một quốc gia cho sự đổi thay không thể được tìm thấy trong tầng lớp cai trị nào trong đất nước này. Hội thánh đã sai lầm nếu nghĩ rằng đó là công việc chính trị gia để bảo vệ, thúc đẩy, và giữ các lẽ thật Kinh Thánh và các giá trị Cơ Đốc.
Sự độc nhất của hội thánh, mục đích và Chúa ban cho không dựa các hoạt động chính trị. Không nơi nào trong Kinh Thánh chúng ta nhận được sự chỉ dẫn phải dành công sức, thời gian, tiền của vào các công việc của chính phủ. Sứ mạng của chúng ta không nằm ở chỗ thay đổi đất nước thông qua cải cách chính trị, nhưng là thay đổi tấm lòng thông qua Lời của Chúa. Khi các tín hữu suy nghĩ rằng sự phát triển và ảnh hưởng của Đấng Christ có thể bằng cách nào đó liên kết với các chính sách của chính phủ thì họ đã làm hư hại đi sứ mạng của Hội Thánh. Nhiệm vụ của Cơ Đốc nhân chúng ta là truyền bá phúc âm Đấng Christ và giảng dạy chống lại những tội lỗi thời nay. Chỉ khi nào tấm lòng của các cá nhân ở trong một nền văn hóa được thay đổi bởi Đấng Christ, thì văn hóa mới bắt đầu phản ánh sự thay đổi đó.
Các tín hữu qua nhiều thế kỷ đã sống, thậm chí là phát triển mạnh mẽ, dưới sự chống đối, áp đặt của nhà nước ngoại giáo. Điều này đặc biệt đúng trong thế kỷ đầu tiên khi các tín hữu dưới chế độ chính trị tàn nhẫn đã giữ được đức tin dưới áp lực vô vàn về văn hóa. Họ hiểu rằng chính họ, không phải chính phủ, là ánh sáng của thế gian và là muối của đất (Phi-líp 2:15). Họ nghe theo lời giảng dạy của Phao-lô để vâng phục thẩm quyền giáo huấn, thậm chí tôn cao, tôn trọng, và cầu nguyện cho họ (Rô-ma 13:1-8). Quan trọng hơn , họ hiểu rằng, là tín hữu, niềm hy vọng của họ nằm trong sự bảo vệ mà chỉ có Chúa cung cấp (Thi Thiên 20:7). Điều tương tự vẫn đúng cho chúng ta ngày hôm nay. Khi chúng ta làm theo lời dạy của Kinh Thánh, chúng ta trở nên ánh sáng của thế gian như Chúa có ý định cho chúng ta trở nên như vậy (Ma-thi-ơ 5:16)
Chủ thể chính trị không phải là Đấng Cứu Thế của thế giới (Ê-sai 45:22; Công vũ 4:12). Sự cứu rỗi cho tất cả con người được bày tỏ rõ ràng trong Chúa Giê-xu Christ. Chúa biết rằng thế giới chúng ta cần cứu rỗi trước lâu đó khi bất kỳ đất nước chính phủ nào được thành lập. Ngài giải thích cho thế giới rằng sự cứu chuộc không thể được hoàn tất thông qua quyền lực, sức mạnh kinh tế, sức mạnh quân sự hoặc chính trị của con người (Giăng 14:6). Bình an trong tâm hồn, thỏa lòng, hy vọng và niềm vui (Ma-thi-ơ 11:28; Giăng 14:27; Rô-ma 15:12) –và sự cứu rỗi của loài người-chỉ được thực hiện thông qua công việc đức tin, tình yêu, và ân điển của Ngài (Giăng 1:12; Ê-phê-sô 2:8-9).
https://www.youtube.com/watch?v=GlpYRtjz9G8&feature=emb_logo
Nguồn: https://www.gotquestions.org/
Question: “How should a Christian view politics?”
Answer: If there is anything that will spark a spontaneous debate, if not an outright argument, it is a discussion involving politics—even among believers. As followers of Christ, what should be our attitude and our involvement with politics? It has been said that “religion and politics don’t mix.” But is that really true? Can we have political views outside the considerations of our Christian faith? The answer is no, we cannot. The Bible gives us two truths regarding our stance towards politics and government.
The first truth is that the will of God permeates and supersedes every aspect of life. It is God’s will that takes precedence over everything and everyone (Matthew 6:33). God’s plans and purposes are fixed, and His will is inviolable. What He has purposed, He will bring to pass, and no government can thwart His will (Daniel 4:34-35). In fact, it is God who “sets up kings and deposes them” (Daniel 2:21) because “the Most High is sovereign over the kingdoms of men and gives them to anyone he wishes” (Daniel 4:17). A clear understanding of this truth will help us to see that politics is merely a method God uses to accomplish His will. Even though evil men abuse their political power, meaning it for evil, God means it for good, working “all things together for the good of those who love him, who have been called according to his purpose” (Romans 8:28).
Second, we must grasp the fact that our government cannot save us! Only God can. We never read in the New Testament of Jesus or any of the apostles expending any time or energy schooling believers on how to reform the pagan world of its idolatrous, immoral, and corrupt practices via the government. The apostles never called for believers to demonstrate civil disobedience to protest the Roman Empire’s unjust laws or brutal schemes. Instead, the apostles commanded the first-century Christians, as well as us today, to proclaim the gospel and live lives that give clear evidence to the gospel’s transforming power.
There is no doubt that our responsibility to government is to obey the laws and be good citizens (Romans 13:1–2). God has established all authority, and He does so for our benefit, “to commend those who do right” (1 Peter 2:13–15). Paul tells us in Romans 13:1–8 that it is the government’s responsibility to rule in authority over us—hopefully for our good—to collect taxes, and to keep the peace. Where we have a voice and can elect our leaders, we should exercise that right by voting for those who best demonstrate Christian principles.
One of Satan’s grandest deceptions is that we can rest our hope for cultural morality and godly living in politicians and governmental officials. A nation’s hope for change is not to be found in any country’s ruling class. The church has made a mistake if it thinks that it is the job of politicians to defend, to advance, and to guard biblical truths and Christian values.
The church’s unique, God-given purpose does not lie in political activism. Nowhere in Scripture do we have the directive to spend our energy, our time, or our money in governmental affairs. Our mission lies not in changing the nation through political reform, but in changing hearts through the Word of God. When believers think the growth and influence of Christ can somehow be allied with government policy, they corrupt the mission of the church. Our Christian mandate is to spread the gospel of Christ and to preach against the sins of our time. Only as the hearts of individuals in a culture are changed by Christ will the culture begin to reflect that change.
Believers throughout the ages have lived, and even flourished, under antagonistic, repressive, pagan governments. This was especially true of the first-century believers who, under merciless political regimes, sustained their faith under immense cultural stress. They understood that it was they, not their governments, who were the light of the world and the salt of the earth. They adhered to Paul’s teaching to obey their governing authorities, even to honor, respect, and pray for them (Romans 13:1-8). More importantly, they understood that, as believers, their hope resided in the protection that only God supplies. The same holds true for us today. When we follow the teachings of the Scriptures, we become the light of the world as God has intended for us to be (Matthew 5:16).
Political entities are not the savior of the world. The salvation for all mankind has been manifested in Jesus Christ. God knew that our world needed saving long before any national government was ever founded. He demonstrated to the world that redemption could not be accomplished through the power of man, economic strength, military might, or politics. Peace of mind, contentment, hope, and joy—and the salvation of mankind—are provided only through Jesus’ death and resurrection.