Chủ Nhật , 22 Tháng Mười Hai 2024
Home / truyện ngắn / THẰNG TÈO

THẰNG TÈO

THNG TÈO

Anh Đ

thateo

Ch đã bt đầu thưa dần, quán xôi bà Bảy cũng vắng theo. Thằng Tèo (cái tên mà mọi người ở chợ này gọi nó, chớ cái tên thật mà mẹ nó đặt cho nó là Thiên Ân, mẹ nó mong được thấy cuộc sống của nó có khấm khá hơn chăng, đã lâu ri nó cũng chng bun nhc đến) nhìn mâm xôi vi ánh mt thèm thung, màu xanh đỏ trộn lẫn lộn được phủ trên mặt một lớp dừa nạo như mời gọi cái bao tử đang trống rỗng của nó. Đứng ở cái góc chợ này như một thói quen, nó chờ đợi sự sai khiến của mọi người, nó không từ chối một công việc nào miễn là có được một vài đồng tiền công hay là một gói xôi nhỏ của bà Bảy.

Không biết t bao gi hai câu vè dân gian “Con Vua thì li làm Vua, con sãi chùa thì quét lá đa”, đã làm cho cái b óc còn non nt ca nó c nghĩ rng nó đã sanh ra trong cnh này thì sut đời phải cam chịu, nhớ lại những ngày mẹ nó còn sng dù gì đi chăng na thì nó cũng có cái ăn cái mặc, không phải làm lụng vất vả, nhưng kể từ ngày mẹ nó qua đời vì mt tai nn xe, nó phi ngh hc, năm đó nó học đến lớp ba, nhờ sự lanh lợi bẩm sinh có thể là được lưu lại bởi mẹ nó, thằng Tèo sống dựa vào những người buôn gánh bán bưng, những hàng quán lèo tèo vòng vòng trong khu ch này.

Hai tay thc vào túi qun, nó vân vê mnh giy gói xôi mà nó đã ăn hết xôi từ hôm trước, móc mảnh giấy ra nó lẩm nhẩm đọc lại những hàng chữ mà nó đã đọc tới đọc lui mấy bận mà nó vẫn không sao hiểu hết được:

Lạy trời mưa xuống

Lấy nước tôi uống – Ly rung tôi cày

Lấy đầy bát cơm…” Không biết người ta xin lung tung như vậy để làm gì, còn nó thì ch ước sao Ông Trời cho nó chén cơm lót dạ cũng đã quá đ cho nó ri;

  • Tèo! Tèo ơi

Đang suy nghĩ vnbng có tiếng bà By gi, nó ba chân bn cng chạy đến quán bà Bảy.

  • D bà By kêu con h?

  • , mày coi tiếp bà By dn my cái ghế sp lên bàn cho bà, làm gii ba nay bà cho nhiu xôi mà ăn. Va nói bà By va lm bm: “không biết sao mà ba nay ế quá mng”.

Nó chỉ chờ có vậy, rồi cắm cúi làm cái công việc mà dường như nó không cần phải suy nghĩ vì đã quá quen này.

Ngồi dựa vách chợ, ráng nuốt cho xong vắt xôi bự tổ chảng mà bà Bảy vừa mới thưởng công cho, nó thầm nghĩ: “chc là Ông Tri nghe mình xin nên xúi bà By cho cc xôi to tướng mà nằm mơ nó cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới, cầm miếng giấy gói xôi trong tay, như thường lệ nó đọc lướt qua những dòng ch in hơi nhòe đi vì độ ẩm của mồ hôi tay nó, đây là những tấm giấy mà bà Bảy đã xé ra mt cách không thương tiếc từ một quyn sách ca dao tục ngữ nào đó:

Uống nước nhớ nguồn Ăn trái nhớ kẻ trồng cây Ăn cây nào rào cây nấy”.

Tự nhiên mắt nó ươn ướt, nó khóc, nó nh li nhng li m nó dy khi m nó còn sng: “Lúc nào cũng phi nh ơn những người làm ơn cho mình nghe con” Cám ơn mẹ, nó thì thm trong ming.

Lang thang trong ch, nó liếc nhìn nhng gian hàng trng đã được dọn dẹp sạch sẽ, nó chọn một cái ghế dài trong góc, nằm duỗi thẳng lưng trên ghế, mắt nhìn lên nóc ch, tri đã chp chong ti, nhng con chim b câu cũng đã la được chỗ trú ẩn qua đêm trên những cây đòn tay mnh khnh nm vt ngang qua lưng chừng mái chợ, Nó cười thầm, nó cũng giống mấy con chim đó, cũng lang thang tìm miếng ăn lót dạ, rồi cũng rúc vào trong lồng chợ này nằm chờ trời sáng, để rồi lại tiếp tục cái vòng ln qun ca cuc sng vô nghĩa này.

Tiếng lục đục làm nó thức giấc, người ta đã bt đầu sửa soạn cho phiên chợ sáng, nó không có quyền ngủ nướng vì phi tr li cái ch ngủ của nó để làm ch ngi cho khách, nó vươn vai uể oải ngồi dậy bước ra khỏi cái ổ tạm trú qua đêm. Tiếng bà Tư bún riêu văng vẳng:

  • Ê Tèo! ti đây tiếp tao mt tay coi mày.

Vừa nói bà Tư vừa kéo xềnh xệch cái ghế dài để khách ngồi, nó bước tới hai tay cầm cái ghế để ngay ngắn, rồi bưng tô dĩa sắp xếp như thường lệ, xong công việc nó đứng nhìn bà Tư, như một cái máy, bà móc túi đưa cho nó nắm tiền l, xong quay lại tiếp tục nhen lửa hâm nóng nồi nước lèo, tay bà cầm miếng giấy để làm mồi lửa, thằng Tèo nói giựt ngược:

  • Bà Tư cho con coi cái miếng giy bà đang cm trên tay mt chút ri hng đt.

  • Cái gì trong đó mà coi, đng nhà th h mi ti nay đến đ mà d cái sinh nht ca ông Chúa Giê su ca h, mày có mun coi thì ti nay đến mà xem.

Một ngày như mọi ngày lại trôi qua lặng lẽ cũng như cuộc sống của thằng Tèo, không chờ được tới tối nó lững thững đi đến nhà thờ, cái nơi mà đối với nó như là một cấm địa cho nên nó chẳng bao giờ để ý ti, sao hôm nay lại nhộn nhịp lạ thường, nó mon men đến gần cái hàng rào, dán mắt vào những dãy đèn xanh đỏ, nó muốn vào trong xem sao, nhưng mà nó s vì nó đâu có quen ai trong đó đâu, phn thì ai cũng mc qun áo đẹp, nó ước ao, nó mơ màng,.. Một tiếng nói vang lên đưa nó tr v vi thc ti:

  • Phi Tèo đó không?

  • D, a! Ông Thanh, ông cũng đến xem sinh nht na h?

  • Sao con không vào trong nhà th?

  • Con s! Con không quen ai hết.

Rồi nó cũng vào được bên trong, nó tò mò nhìn vào trong mt cái vòm, có my con gì đng ri rác, có người quì, li còn có mt em bé nm trong cái thúng c. Nó đứng vào một góc, buổi lễ bắt đầu.

Mười năm trôi qua, khu chợ vẫn như ngày nào, bà Bảy vẫn bán xôi, bà Tư vẫn bán bún riêu, và người ta cũng đã quên đi cái tên thằng Tèo năm nào, kể từ ngày đó, cái ngày sinh nhật của Chúa Giê su, cũng là cái ngày mà cái tên thằng Tèo đi vào dĩ vãng.

Mt khách b hành sang trng vi b com lê đắt tiền đang đi dọc theo khu chợ, bỗng anh ta dừng lại trước quán xôi bà Bảy, đảo mắt nhìn quanh, anh bt gp mt bà c đang phe phy cây qut mo.

  • Chào bà By!

  • Xin li cu là ai?

  • Bà By không nhn ra con sao?

  • Tui khu ch này sut hai chc năm nay, có đi đâu mà quen cu!

  • Con đây nè! Thiên Ân đây!

  • Hình như cái tên này tui mi nghe ln đu tiên đó à!

  • Xin li bà By! Con vô tình quá, con là thng Tèo đây nè!

  • Tèo đó h? Có phi thng Tèo con ca con nh hai Bưi đó không? Bây gi mày dòm ging như là mt đi gia làm sao mà tao nhn ra, chèn ôi mà mày biến đi cái đưng nào mt tiêu mt bit cho ti hôm nay vy Tèo? a mà hình như mày nói vi tao là mày tên gì đó ch đâu có còn là thng Tèo na phi không?

Bà By hi liên tục cứ như là sợ không có cơ hội để hỏi nữa; Thằng Tèo, ủa mà không phải, Thiên Ân cái tên lẫn con người đã được thay đổi kể từ hôm ấy

Thiên Ân chm rãi k li nhng gì đã xy ra :

……“Hôm đó , nó đứng vào một góc nhà thờ nhìn thy mi người ca hát, có mt tp thiếu nhi trc tui nó mt rng r đy v vui tươi, nó cũng thầm mơ ước được đứng vào hàng cùng với những đứa trẻ đó, cũng được ca, hát, nhảy múa. Sau đó nó nhìn thy ông Thanh đi lên bục và bắt đầu nói (sau này nó mới biết ông Thanh là Mục sư ca nhà th đó) nó không nghe hết, và cũng không hiểu hết nhưng có một câu nói đã làm thay đi cuc đi nó k t ngày hôm đó: Ông Thanh nói “H ai tin Con y (Chúa Giê su, mà mọi người còn gi là Ông Tri) thì được cứu, được sự tha tội, và được sự sống đời đời, và Con ấy sẽ mang lấy hết những gánh nặng, lo âu, phiền muộn lại còn cho phép mi người được làm con nuôi và gọi Ngài là Cha Nghe tới đó nó xúc động, nó lại khóc, có người chịu nhận nó làm con ư? Nó chưa bao giờ biết cha nó là ai, mẹ nó cũng chưa bao giờ có cơ hội nói cho nó biết, chưa bao giờ nó cảm nhận tình yêu thương của người cha… Nó gục đầu vào hai cánh tay khóc nức nở, bỗng nó nhận ra rằng quanh nó không gian im lặng một cách lạ thường, nó mở mắt ra, ông Thanh đang đứng đó nhìn nó vi đôi mt trìu mến, hin t, đồng cảm, ông đưa tay ra cầm lấy cánh tay nó, dắt nó qua phòng ăn, nó rụt rè nhìn quanh ri dng li dãy bàn ăn, mt nó dán cht vào đó, không biết cơ man nào là đồ ăn, đủ các món ngon, bụng nó kêu rồn rột, nó ước gì nó có th nut hết chng đó món cùng một lần, rồi nó cũng được ăn, vừa ăn, vừa khóc, vừa nhớ mẹ nó, nó ước gì m nó cũng có mt đ ăn nhng món nó đang ăn, sut quãng đi nó ch biết có nhng nm xôi, nhng c khoai mì, nhng bát bún tha sót li quán bà Tư bún riêu, nó tận hưởng, nó cố sức nuốt tuồn tuột tất cả những gì gn tm tay nó, ri nó cũng phi ngưng, bụng nó không cho phép nó tàng trữ thêm bất kỳ một món nào, lúc này nó mi nhìn lên, mi người đang nhìn nó, ông Thanh cũng đang nhìn nó, ông mm cười hỏi nó:

  • Con có thích ăn bánh ngt thêm không?

Nó không tr li ông Thanh, nó nhìn ông ri hi li :

  • Có phi nhng gì ông nói lúc nãy là tht không? Có phi là con s có Cha không? Có phi là con s đưc tha ti không? Nó lí nhí trong ming. Và con phi làm sao đ đưc nhng điu này?

  • Nhng gì con nghe đu là s tht, và con ch cn m ming tin nhn Ngài, ăn năn ti mình đã phm, mi Ngài làm ch cuc đi mình,

  • Vy ông Thanh dy cho con nói nhng câu nói đó đi, con mun đưc tha ti, con mun có mt ngưi cha, nó nói trong nưc mt dàn da, nc n, ri nó lp li nhng gì ông Thanh đang nói.

Chiều hôm đó, ông Thanh (tức là Mục sư Thanh) đem nó về nhà, đánh dấu một bước ngoặc lớn trong cuộc đời nó, thằng Tèo, bây giờ là Thiên Ân được học hành đàng hoàng dưới sự trợ cấp của nhà thờ, nó tham gia các hoạt động từ thiện giúp đỡ những người già, góa bụa, trẻ mồ côi, người tàn tật. Bắt đầu từ đó, Thiên Ân không ngần ngại nói về Chúa Giê su với những người mà cậu ta gặp, Đấng đã biến đổi cuộc đời cậu một trăm tám chục độ, để trở thành như ngày hôm nay”.

. Bà Bảy chăm chú ngồi nghe, như muốn nuốt từng lời của Thiên Ân, “thằng Tèo của hôm nào đây mà, sao ba nay nó ăn nói lưu loát quá chừng” bà nhủ thầm: Ước gì Chúa ca nó cũng giúp mình như vậy. Như đoán được tâm trạng của bà Bảy, Thiên Ân nói với bà:

  • Nếu bà cũng mun cuc đi mình đưc thay đi, đ không còn phin mun, lo âu, đy dy s bình an, và khi sng hết tui đi thế gian này bà s đưc cùng Cha trong nơi đi đi, sung sưng vô cùng tn, bà ch cn tri lòng mình ra tin nhn Chúa Cu Thế, ch có vy thôi, bà không cn phi c gng làm gì c, vì mi s c gng đ t thay đi, t sa cha ca con ngưi ch là hư không trưc mt Chúa và không bao gi mang đến s gii thoát trn vn.

Thiên Ân nói thao thao bất tuyệt như chưa từng được nói, anh ta không biết rằng bà Tư bún riêu cũng đến đứng phía sau từ nãy đến giờ, chăm chú lắng nghe cùng với những người ở khu chợ này, bây giờ bà mới lên tiếng:

  • Vy nếu tao tin thì con tao có đưc ăn theo không?

  • Chào bà Tư! Thiên Ân cưi vui v, d Chúa có nói rng mt ngưi tin thì c nhà đưc cu, con bo đm vi bà.

Kể từ hôm đó, số người trong nhà thờ tăng lên, và cũng kể từ hôm đó, khu ch vng đi nhng tiếng chi th, nhng v đánh ln cũng gim thiu mt cách rõ rt, s mt mi, căng thng, cau có không còn trên nhng gương mặt của những người tin đến Chúa, thay vào đó là sự vui tươi, tràn đầy sức sống, và mọi người biết rằng Chúa của thằng Tèo, hay còn gi là Chúa Giê Su, là Đc Chúa Tri có tht đã làm được những điều mà mọi người, mọi nhà cùng ban giữ gìn khu ch đã c gng làm mà không được.

Galveston những ngày phước hạnh.

Anh Đ.

   

Trả lời

Hướng Đi Ministries Hướng Đi Ministries
9/10 1521 bình chọn