TRUYỆN THÁNH KINH THEO THỂ THƠ SONG THẤT LỤC BÁT
Tác giả: PHẠM XUÂN TÍN Đầu tháng 10 năm 1997 Chúa cảm động lòng tôi giảng dạy cho Hội Thánh mà mình đang chăn bầy, về sách Ru Tơ. Cảm động sâu xa về Ân Sủng kỳ diệu của Chúa dành cho dân ngoại bang; (không phải dân Do Thái) nên sau mỗi bài giảng tôi đều xin Thánh Linh chép câu chuyện ấy thành thơ Việt Nam. Tạ ơn Chúa, dù không phải là nhà thơ, song những gì sẽ được viết lại sau đây đã được ban cho như một cơn mưa thơ (thi vũ). Tôi thú nhận rằng mình không tìm ý khó khăn chi cả. Nếu không có sự lãnh đạo của Chúa Thánh Linh, cùng sự soi sáng của Ngài, thì Phạm Xuân Tín không làm sao có được giòng sữa thuộc linh bằng thơ này được. Vì vậy, tôi không dám giữ bản quyền mà phải lưu giữ để tìm cách chia sẻ cho mọi người Việt Nam đọc và hiểu tình yêu vô bờ bến của Thiên Chúa.
LỜI TỰA
Chăn bầy đọc sách Ru Tơ Từng giòng, từng chữ nên thơ hữu tình. Ý thơ rạng ánh bình minh, Đôi giòng viết lại thuyết minh cho người
Đời cay đắng dẫu mười mươi Xem ra cũng chỉ tạm thời mà thôi. Quyết tâm theo Chúa trọn đời; Phước lành Chúa chọn đời đời hiển vinh. Lòng ta mến Chúa trọn thành; Yêu thương ta, Chúa đón nghinh về nhà. Vui lòng đọc sách nghiệm ra ….
RU TƠ THEO MẸ CHỒNG (Đoạn MỘT)
1. Thời Quan xét có cơn đói kém; Một người kia, quê ở Bết lem Ra đi cùng các con mình. Kiều cư Mô Áp gia đình tạm no 2. Êli-mê-léc ngày lo cơm gạo Na-ô-mi vợ thảo dịu hiền. Hai con khôn lớn từng niên Những mong ngày tháng êm đềm lướt trôi 3 . Rồi một lúc chìm trong tăm tối Chồng qua đời, bão nổi giăng mau 4-5 . Hai con lẫn lộn vàng thau, Đều cùng theo bố, đua nhau lìa đời oOo 6. Nghe Thiên Chúa đoái xem đất tổ; Ban thức ăn tại chỗ quê hương. 7. Na Ô Mi quyết lên đường, Xa rời Mô Áp, cố hương dặm trường. 8. Song bà quyết cho dâu định hướng: “-Các con đừng theo mẹ tha phương; Về nhà mẹ đẻ náu nương Ta cầu Thiên Chúa đoái thương hộ trì Hai con đãi chúng ta hết ý; 9. Nguyện Chúa Trời thấu lý hai con Ban cho cuộc sống yên lành Nơi nhà chồng mới muôn vàn mến yêu!” 10. Gạt nước mắt, hai nàng năn nỉ: _ “Xin được cùng với mẹ ra đi.” 11. Na Ô Mi đáp: “Làm chi ! Mẹ nào còn có duyên gì nữa đâu ! 12. Dẫu mẹ nói :-Ta còn hy vọng, Từ chiều nay, ta sẽ có chồng; 13. Hai con há có đợi không, Con trai ta lớn làm chồng hai con ? Không!Không!Không !…Mẹ chẳng dám trông. Đừng làm mẹ nỗi đau thêm nồng. Chúa giơ tay mất ơn hồng, Mẹ nào nghĩ tới duyên nồng trần gian.” 14. Ọt Ba, dâu lớn òa lên khóc Hôn bà gia rấm rức ra đi. Ru Tơ không chịu phân ly Lòng nàng đã quyết theo ghì bà gia. Trong mẹ chồng thật thà gần gũi Với Ru Tơ từng nỗi ước mơ Ấu thơ nàng đã đợi chờ; Thiên Đường yêu dấu, xa bờ thế gian. Dường như có điều gì lãng đãng, Trong những lời từ biệt quan san. Ru Tơ xét cạn lòng mình Dù đường xa quyết chung tình Mạc Lôn. 15. Na Ô Mi cạn đường tỏ rõ: _ “Theo chị con về chỗ quê nhà Tự do chọn chánh hay tà, Mẹ nào có ép , con là dâu thôi !” 16. Ru Tơ đáp một lời thật rõ: _ “Chớ nài tôi rẽ ngõ Mẹ – Con, Mẹ đâu con sẽ theo cùng Nơi nào mẹ ở có con nơi này Dân sự mẹ, ấy của tôi đây Chúa Trời mẹ, chính là Chúa tôi. 17. Rồi ra mẹ thác nơi nào; Thời xin nơi đó cũng đào mộ con. Ví có chi khác hơn sự chết Rẽ phân tôi , hết mẹ, hết con Nguyền xin Thiên Chúa đày con: Trăm nghìn tai họa không tròn tấm thân” 18. Nghe nàng quyết một phân không tách Na Ô Mi hết cách trả lời Bà cùng dâu cất bước rời Xa nơi Mô Áp – Trông vời Bê Lem 19. Bết Lê Hem nhằm mùa gặt lúa Thấy hai người, đều túa ra xem Cả thành cảm động càng thêm, Chuyện ‘nàng Mô Áp chọn miền Giu Đa’ Phụ nữ hỏi Na Mi có phải, Người ngọt ngào, tên gọi đó a ? Vì sao nên nỗi như là Bóng hình trơ trọi, bến phà thảm thương ! 20. Na Ô Mi đắng cay vời vợi Đổi tên tôi nên gọi ‘Ma Ra’ Những năm Mô Áp chăng là ; Đấng Toàn Năng đãi tôi ra thể này Nương Mô Áp tưởng rằng no đủ ; Họa đong đầy cay đắng lắm thay ! 21. Tôi đi ra có dẫy đầy Mà nay Chúa dắt tôi về tay không !!!
22. Na Ô Mi trở về là vậy Với Ru Tơ đến Bết Lê Hem Trú nơi nhà cũ hoang tàn Mốc meo bụi bám khuôn rèm tả tơi ! RU TƠ MÓT LÚA 1.Ở Bết Lem mọi nhà đều rõ Na Ô Mi còn có họ hàng. Một người quyền thế giàu sang ‘Cò bay thẳng cánh’ – Ruộng chàng Bô Ô
2.Nhìn con gặt nhấp nhô cắt lúa; Trĩu trĩu ngàn bông lúa mạch thơm. Người vui no ấm áo cơm Khoan thai bắt nhịp trống cơm hẹn hò Ru Tơ vốn chăm lo đời sống; Hỏi mẹ:_ “Con ra ruộng đặng không ? Theo sau ai sẵn tấm lòng Cho con theo mót trong đồng gặt đây !” Na Ô Mi đáp:_ “ Hỡi con ta; Khá đi đi! Để mẹ trông nhà, …” 3.Ra đi từ sớm đến tà, Ru Tơ mót lúa từng nà tay ôm… oOo 4. Bô Ô ở Bết Lem chợt đến: _ “ Nguyện Chúa Trời kính mến ban ơn” _ “ Chúc ông hưởng phúc càng hơn; Bởi nơi Thiên Chúa từ nhơn dẫy đầy” 5.Bô Ô hỏi người coi con gặt: _ “Cô gái này con thật của ai?” 6._ “Là dân Mô Áp không sai Giã từ giòng họ gót hài tới đây Về đây với Nao Mi góa phụ Thảm thương là nhi nữ trắng tay. 7. Sáng nay nàng đã đến đây, Xin tôi cho mót lượm vài bông rơi. Cô gái trẻ siêng năng quá thể Nhặt lúa vàng khôn kể thời gian” 8. Bô Ô cảm động vô vàn Nhìn cô gái trẻ lòng chàng cảm thương: _ “Này cô gái đừng xa đây nhé! Hãy ở đây và chỉ ở đây Mót xong cho hết ruồng này, Theo cùng con gặt, sum vầy ruộng kia. 9. Nếu có khát, ở kia bình nước. Đầy tớ ta sẽ múc cho ngay Ta đây xin bảo vệ nàng. Chẳng ai đụng đến thân nàng được đâu” 10. Ru Tơ mọp cúi đầu đến đất _ “ Bởi ơn nào ơn thật lớn lao ! Ông coi tôi trọng dường bao, Thân tôi phận chỉ kiều bào mà thôi !” 11. Bô Ô nói :_ “Người ta thuật lại Chuyện nàng dâu ưu ái mẹ chồng . Từ ngày chồng mất, phòng không Mà nàng quyết với mẹ chồng về đây. Xa xứ sở cha sanh mẹ đẻ Đến nơi lạ, chưa dễ biệt phân. Chính là nàng chọn Chân Thần. 12. Nguyện Ngài báo đáp chân tâm của nàng. Nàng đến núp dưới tay của Chúa; Trọn đời nàng Chúa thưởng khôn sai. Nguyền xin Thiên Chúa đoái hoài Cho cô gái trẻ theo Ngài tận tâm.” 13. Ru Tơ cảm ân tình hòa nhã Của Bô Ô, giục giã lòng cô: _ “ Xin người đãi trọn cùng tôi; Dù tôi chẳng sánh tôi đòi của ông.” 14. Giờ cơm bữa , Bô Ô mời mọc: _ “Hãy lại đây dùng bánh lọc này; Giấm chua hòa chút ớt cay Xin đừng e ngại tôi đây thật tình. ” Rồi chàng lấy những hột mạch rang; Từ ái đưa ngay trước mặt nàng. Ăn no còn nhớ mẹ chồng, Ru Tơ nhín lại để dành phần ăn…
15. Vừa xong bữa, Ru Tơ lại mót Bông lúa vàng hạt tốt hạt lưng . Bô Ô truyền lịnh tay chân: _ “ Để nàng mót kỹ, không gây nhục nàng. 16. Cũng hãy rút cho nàng vài gié Từ bó này làm khẻ rơi ra; Cho nàng lượm lấy hoan ca. Đừng ai trách móc nàng ta chút nào !” 17, Ru Tơ mót đến khi chiều tối, Đập lúa và trau chuốt xong xuôi. Ê pha lúa mạch đong rồi 18. Đem về trao mẹ tươi cười nở hoa Vừa trút phần cơm ra trao mẹ. Ru Tơ vừa kể chuyện mẹ nghe: 19. _ “ Hôm nay đi mót vui ghê ! Ruộng người quyền thế bề bề Bô Ô. Chàng là kẻ nhân từ rộng lượng; Quả là trang quân tử đường đường; Đối cùng con quá xót thương Việc thời khích lệ , ăn nhường phần cơm 20. Na Ô Mi nghe thế: “Tạ ơn Chúa thương không dứt ơn người Ngài yêu. Nguyền xin phúc trọn ơn nhiều Cho người thương xót tôi con Chúa Trời” 21. Na Ô Mi dặn bảo Ru Tơ: _ “ Con mót ruộng Bô Ô thôi nhé ! 22. Chớ có nên đi khỏi ruộng người; Vì theo luật lệ Chúa Trời Người này có thể chuộc cơ nghiệp mình 23. Vâng lời mẹ Ru Tơ chăm chỉ Theo trọn mùa lúa mạch, lúa mì. Ru Tơ vốn tính đoan thùy, Khôn ngoan, tháo vát, nể vì bà gia.
oOo BÊN ĐỐNG LÚA (Đoạn BA)
1. Một ngày kia, Nao Mi bày tỏ: _ “Con gái ơi ! Mẹ phải lo toan Cho con phước hạnh vẹn toàn; Yên bề gia thất an nhàn tấm thân.
2. Bô Ô sẽ tới sân đạp lúa Vào bữa nay, khi bóng xế tà. Người này vốn họ gần ta, Có quyền chuộc sản nghiệp nhà Mạc Lôn 3. Hãy tắm rửa, xức dầu, trang nhã Rồi xuống sân đạp lúa âm thầm; 4. Đêm về, lựa lúc vắng tanh, Đừng cho ai thấy bóng hình của con. Sảy lúa xong, khuya người đi nghỉ. Để ý xem chàng ngủ nơi nào Dở mền nằm ở dưới chân, Chính người sẽ nói điều con phải làm” 5. Ru Tơ đáp: _“ Những điều mẹ bảo, Con sẽ làm y thảo khôn sai” 6. Nàng liền đi, lúc tối lai, Làm y theo ý mẹ “mai mối” giùm. oOo Ngã mình nằm bên gối lúa kia. Ru Tơ nhè nhẹ đôi hia, Dở mền nằm xuống bên kia chân người. 8. Thoạt nửa đêm Bô Ô sợ hãi, Trở mình qua đụng gót ai đây ! Trông ra một nữ nhi nầy; Vì sao lại đến nằm ngay chân mình ?!? Bô Ô hỏi :_ “ Nàng là ai thế ?” _ “ Chính Ru Tơ , tớ gái của ông. Xin ông hãy đắp mền nồng; Bởi ông chuộc được nghiệp dòng dõi tôi. ” 9. Bô Ô nói :_ “Nầy cô gái nhỏ ! Việc nàng làm bày tỏ lòng nhân, Hơn bao việc trước bội phần Cầu xin Thiên Chúa xuống ân phúc đầy. 10.Chớ sợ chi nàng gái trẻ ơi ! Ta đây sẽ quyết theo lời nàng xin; Dân ta biết rõ sự tình, Nàng là hiền đức, dâu côi (*) trung thành. 12. Ta thật có quyền danh chuộc lại; Có người anh họ lại gần hơn, 13. Nếu người kia tính hết còn Ta nhơn danh Chúa, chuộc cơ nghiệp này. Nàng hãy nghỉ lại đây đến sáng. Cứ yên tâm trọn dáng mơ hồng.”
oOo
14. Trong đêm hương lúa thơm nồng Yêu thương tràn ngập tơ lòng đôi tim… Đêm ray rức như chìm, như nổi , Có nên chăng ôm nối vòng tay!?!…
…Hai người vội thức giấc ngay , Trời chưa sáng tỏ mặt mày ra sao. 15. Bô Ô bảo :_ “Nàng mau về sớm, Chớ để ai thấy bóng nàng đây Đưa ra tà áo như vầy ; Đôi tay nắm chặt quanh viền áo tơi.” Ru Tơ làm theo lời chàng bảo. Bô Ô đong sáu đấu mạch đầy. Dặn nàng: “ Hãy trở về ngay; Cho bà gia biết điều hay tốt lành” .
16. Ru Tơ trở về nhà ngày mới Mẹ chồng rằng: _ “Có phải con chăng ?” Ru Tơ kể lại rõ ràng Điều Bô Ô đã vui lòng làm cho. 17. Rồi nàng tiếp :_ “ Đây người có gởi Sáu đấu này chớ trở về không , Bà gia nàng quả hết lòng ; Yêu người , yêu Chúa không quên Luật Vàng.”
18. Na Ô Mi vui mừng xiếc kể : _ “Con gái ơi! Đợi thể ở đây, Hôm nay chưa giải việc này Chàng Bô Ô sẽ không tài nghỉ ngơi”
oOo
BÔ Ô CƯỚI RU TƠ (Đoạn BỐN) 1. Bết Lê Hem trời quang, mây tạnh; Ríu rít chim rời tổ liệng cành. Bô Ô đi đến cửa thành, Thấy người anh họ xuất hành qua đây. Bô Ô nói:_ “ Ngồi đây anh nhé, Tôi và anh có lẽ phải bàn”. 2. Bô Ô chọn khách đi đàng Mười người trưởng lão niên trường chứng cho. 3. Bô Ô khởi bảo người anh họ: _ “ Nao Mi từ Mô Áp trở về; Trắng tay từ dạo xa quê, Nay rao bán đất , tính bề gia cư. 4. Tôi báo anh trước mặt bao người; Xin anh chuộc lại nghiệp người anh em . Nếu anh ưng thuận chuộc êm Bằng không hãy tỏ cho em biết tường Bởi trước anh, người thường không thể; Và sau anh, quyền sẽ về tôi. Xin anh khá tỏ một lời Cho tôi cùng với bao người chứng đây.” Người anh đáp:_ “Tôi thề chuộc lại !” 5. Bô Ô liền phân giải phải không; _ “ Anh mua ruộng, cũng chuộc luôn Ru Tơ người Mô Áp theo cùng nghiệp đây; Nàng là vợ Mạc Lôn đã thát (chết) Cưới nàng là ủy thác nối danh Như Lời Chúa đã ghi rành: Anh thác không con, em thành hôn với vợ” . 6. Người anh họ tức thì đáp lại: _ “ Nếu vậy thì tôi chẳng chuộc đâu; E tôi hủy hoại gia tài; Xin em hãy lấy quyền này cho em. 7. (Lời giao kết khi xưa muốn chắc Thì đôi giày cởi phắc trao cho) 8. Anh kia chẳng chút đắn đo, Cởi giày trao lại Bô Ô trọn quyền. 9. Bô Ô gọi trưởng quyền tâm sự: _ “ Hỡi các ông là bậc trưởng tôn. Hôm nay chứng kiến việc này Tôi mua sản nghiệp Nao Mi cho mình. 10.Tôi cũng lấy Ru Tơ làm vợ; Để lưu truyền danh của Mạc Lôn. Bảo tồn sản nghiệp cho người, Như Lời Chúa phán, muôn đời chẳng phai.” 11.Dân chúng và trưởng quyền đáp lại: _ “Chúng tôi đều chứng hảo việc này Gia Vê theo ý thánh Ngài Ban người hậu tự giống nòi vang danh . Ép Ra Ta, ngươi nên cường thạnh; Bết Lê Hem thành nổi danh người. 12.Sanh con đẻ cháu mười mươi, Như nhà Phê Rết trong đời Giu Đa Bởi cô gái trẻ Tha Ma”. oOo 13. Bô Ô sung sướng vô vàn… Về bày lễ vật cưới nàng Ru Tơ Duyên tơ nối kết lòng mơ. Tình cô gái trẻ Ru Tơ khác thường ! Yêu thương gói trọn yêu thương Tơ hồng cứ mãi vấn vương tơ hồng. Duyên em: Kính Chúa – yêu chồng. Tình anh: Yêu Chúa – mặn nồng tơ duyên Tháng ngày tình thắm uyên nguyên; Đôi lòng bên Chúa: _Khẩn nguyền tín trung.
oOo
Đời tình ái ai không mong đợi; Đứa con trai nối dõi tông đường. Ru Tơ yêu Chúa khác thường, Được Ngài ban thưởng trăm đường chẳng sai. Ngày sinh hạ bé trai Ô Bết, Phụ nữ mừng vui hệt Nao Mi 14. _ “Ngợi khen Chúa chẳng tiếc chi Cho bà một cháu yêu vì đẹp xinh. Nguyện cậu thành danh nhân đáng kính, Làm cho Bà sức lực hồi sinh 15. Ru Tơ dâu thảo, hiếu tình; Có nàng hơn bảy trai thanh vẹn toàn”.
16. Nao Mi ẵm bồng cậu bé; Săn sóc y như thể con mình 17. Vui tình phụ nữ đặt tên: _ “Con là Ô Bết , sinh vì Nao Mi” .
18-22. Ô Bết là Cha của Gie Sê, Nội tổ các vua về Đa Vít… Dòng Vua Đa Vít kéo dài, Tính lên Phê Rết mười đời truyền lưu; Ba nữ ngoại tộc xa xôi Kết duyên ân ái nên câu hữu tình.
oOo Thơ đã nói những gì tôi biết, Viết cho ai, người biết thì suy; Ngẫm xem câu chuyện lạ kỳ: Tình Yêu Thiên Chúa không chi sánh bằng.
Mau rời khỏi trần gian phố ngắn Tìm về nơi Ánh Sáng Tin Mừng. Noi theo chân Chúa bình an Hưởng ơn phúc trọn an khang giống nòi
Nay ‘mót lúa’ lòng không mòn mỏi, Tin chắc ngày rời khỏi thế gian; Không trung yến tiệc huy hoàng, Có tên mình đó cung đàn xướng ca… oOo Viết xong lúc 23 giờ ngày 30/10/1997 PHẠM XUÂN TÍN —————————————-
NGƯỜI PHỤ NỮ TUYỆT VỜI Ru-tơ lớn lên trong một gia đình ở xứ Mô-áp, thuộc một dân tộc ngoại bang. Theo cách nhìn thời bấy giờ Ru-tơ là một cô gái xinh đẹp, dịu hiền, nết na. Chắc chắn ảnh hưởng của gia đình đã có một tác động rất lớn trên tính cách của Ru-tơ. Năm lên 18, Ru-tơ kết hôn với Ma-lôn, một thanh niên người Do Thái là con trai của Ê-li-mê-léc khi gia đình của người này từ Bết-lê-hem thuộc Giu-đa đến trong xứ Mô-áp để tìm kiếm lương thực trong khoảng thời gian mà Bết lê-hem phải trải qua một nạn đói kéo dài. Từ Bết-lê-hem nhìn qua Biển Chết người ta có thể nhìn thấy đồi núi của Mô-áp ở chân trời phía Đông. Câu chuyện của Ru-tơ diễn ra trong những năm từ 1250-1050 TC. Làm dâu trong một gia đình của tuyển dân, Ru-tơ được người mẹ chồng là Na-ô-mi dạy dỗ về Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên. Ru-tơ tiếp nhận sự giáo dục này từ gia đình của chồng và cô đặt lòng tin cậy vào Đức Giê-hô-va của gia đình chồng. Chính điều này đã làm nên sự khác biệt trong cuộc đời Ru-tơ. Không may cho Ru-tơ, sau khi về làm dâu nhà Ê-li-mê-léc chưa được bao lâu, thì chồng của Ru-tơ qua đời trên đất khách quê người. Ọt-ba, một nàng dâu khác người Mô-áp của gia đình này cũng chịu cảnh góa chồng giống như Ru-tơ. Đến lượt Ê-li-mê-léc, chồng của Na-ô-mi cũng qua đời tại Mô-áp trong thời gian gia đình này tạm cư ở đó. Như vậy, Na-ô-mi trở thành người phụ nữ bất hạnh khi chồng và hai con trai đều chết trên đất Mô-áp. Nhưng bà vẫn còn lại hai cô con dâu: Ọt-ba và Ru-tơ. Sau 10 năm tạm cư trên đất Mô-áp, Na-ô-mi mất cả nguồn hy vọng sinh sống và đối diện với một tương lai vô định. Lúc bấy giờ Na-ô-mi nghe tin rằng Đức Giê-hô va đã cung cấp lương thực giúp đỡ tuyển dân của Ngài ở quê hương. Nạn đó đã đi qua và Na-ô-mi thấp thỏm chuẩn bị trở về. Hai nàng dâu của Na-ô-mi tháp tùng với mẹ chồng vì tình nghĩa gia đình ràng buộc. Nhưng Na-ô-mi là một người phụ nữ nhạy cảm, bà không muốn để cho hai con dâu phải theo mình trở về quê. Với một tấm lòng yêu thương và phóng khoáng bà nói với hai cô dâu: – Mỗi con hãy trở về nhà mẹ mình đi. Cầu xin Đức Giê-hô-va lấy ơn đãi ngộ hai con như hai con đã đối đãi với các người thác của gia đình chúng ta và với ta! Nguyện Đức Giê-hô-va ban cho hai con được bình yên, hạnh phúc ở nơi nhà chồng mới. Lúc đầu cả Ọt-ba và Ru-tơ đều sẵn lòng theo mẹ chồng về quê chồng. Nhưng sau sự thuyết phục của Na-ô-mi, cô dâu lớn là Ọt-ba đã chọn lựa ở lại Mô-áp. Kể từ đây cái tên Ọt-ba không còn được nhắc đến nữa trong Kinh Thánh. Ru-tơ thì khác, người phụ nữ này bày tỏ tình yêu của nàng dành cho mẹ chồng và niềm tin vào Đức Chúa Trời của Na-ô-mi: Xin chớ nài ép tôi phân rẽ mẹ; vì mẹ đi đâu, tôi sẽ đi đó; mẹ ở nơi nào, tôi sẽ ở nơi đó. Dân tộc của mẹ, tức là dân tộc của tôi; Đức Chúa Trời của mẹ cũng là Đức Chúa Trời của tôi; mẹ thác nơi nào, tôi muốn thác và được chôn nơi đó. Nếu không phải vì cái chết phân ly mẹ và tôi, thì cầu xin Chúa phạt tôi thật nặng. Thật kỳ diệu thay tình yêu của Ru-tơ dành cho mẹ chồng và niềm tin mãnh liệt vào Đức Chúa Trời của tuyển dân, mặc dù cô xuất thân là một người ngoại bang. Đức tin đặt nơi Đức Chúa Trời đã làm nên sự khác biệt trong cuộc đời của người phụ nữ này! Thế là Ru-tơ tháp tùng với Na-ô-mi trở về Bết-lê-hem, xứ Giu-đa. Ngày Na-ô-mi ra đi tha phương cầu thực, bà đi cùng với chồng và hai con trai. Ngày trở về hầu như bà bị phá sản hoàn toàn, chỉ còn lại mỗi một nàng dâu! Nhưng Ru-tơ lại là một viên ngọc quí mà Đức Giê-hô-va đã dành tặng cho bà, mà có thể lúc này bà chưa nhận ra điều đó. Ru-tơ, một góa phụ 20 tuổi xinh đẹp, chưa có con trở về quê chồng, không biết điều gì sẽ chờ đợi mình. Một tương lai tươi sáng hay một viễn cảnh ảm đạm! Ru-tơ đang phiêu lưu trên những bước đi của mình, nhưng trong lòng người thiếu phụ này cảm nhận sự bình an và cô ấy sẵn sàng chấp nhận những thử thách mới. Hai mẹ con Na-ô-mi trở về quê nhằm lúc đầu mùa lúa mạch. Những người dân nơi đây đang trong mùa thu hoạch và công việc của Ru-tơ bắt đầu. Ru-tơ xin phép mẹ chồng: Con sẽ đi ra đồng mót lúa. Hy vọng là có một ai đó tử tế cho con lượm những bông lúa sót rơi vãi đằng sau các thợ gặt. Trong sự sắp xếp thần thượng của Đức Chúa Trời, tình cờ Ru-tơ mót lúa trong sở ruộng của Bô-ô. Đây là một người đàn ông quí phái và cao thượng, bà con gần với gia đình của Ê-li-mê-léc, người chồng quá cố của Na-ô-mi. Mối tình của Ru-tơ và Bô-ô bắt đầu từ đây. Sau khi biết người phụ nữ mót lúa trong ruộng của mình là Ru-tơ, Bô-ô ra lệnh cho các thợ gặt: Hãy để cho cô ấy lượm giữa các bó lúa đã gặt. Thỉnh thoảng giả vờ để rơi một vài gié lúa trong tay các ngươi cho cô ấy lượm. Ru-tơ được ưu đãi cách đặc biệt mà không có một người mót lúa nào có được vào lúc ấy. Cô không những được lượm các gié lúa giữa các bó lúa mà còn được ăn uống chung với các thợ gặt. Kết quả cho công việc của nàng trong ngày hôm đó là 22 lít lúa mạch đem về trao cho mẹ chồng – một kết quả không tồi, ngoài mong đợi của hai mẹ con Na-ô-mi. Trong suốt vụ mùa của năm đó Ru-tơ tiếp tục công việc của nàng trong những thửa ruộng của Bô-ô. Bô-ô quan sát người thiếu phụ Mô-áp và ông vui thích bày tỏ lòng hào hiệp, yêu thương của mình đối với Ru-tơ. Bà Na-ô-mi suy nghĩ nhiều về con dâu của mình, trong lòng bà đang có một dự tính… Na-ô-mi nói chuyện với Ru-tơ: Nè con, mẹ phải tìm cho con một người chồng xứng đáng. Người đó không ai khác hơn là Bô-ô – một người bà con gần của gia đình ta. Theo tìm hiểu của mẹ thì tối nay Bô-ô sẽ làm việc ở sân đạp lúa. Con hãy tắm rửa sạch sẽ, xức dầu thơm, thay quần áo mới và đi xuống khu vực sân đạp lúa. Cố gắng không để cho ông ta biết con có mặt ở đó cho đến khi ông ta ăn tối xong. Sau đó hãy để ý xem ông ấy nằm ngủ ở đâu. Con hãy đi nhẹ nhàng tới chỗ ngủ của ông ấy, giở mền che chân ông ta và nằm xuống. Ông ta sẽ bảo cho con biết con phải làm gì. Ru-tơ vâng lời mẹ chồng. Bằng cách đó nàng đã chiếm được cảm tình đặc biệt của Bô-ô. Tình yêu đến từ hai phía, nhưng trong trường hợp này Ru-tơ đã phát tín hiệu trước. Na-ô-mi là một người mẹ khôn ngoan đã vạch ra kế hoạch này, còn Ru-tơ là một nàng dâu tuyệt đối phục tùng mẹ. Nửa đêm hôm đó Bô-ô giật mình thức giấc, trong mơ màng ông nhìn thấy một người với mùi hương quyến rũ của phụ nữ nằm dưới chân: Cô là ai vậy. Tôi là Ru-tơ, kẻ tôi tớ của ông. Xin ông hãy bảo hộ tôi, vì ông là một người bà con gần có thể lo cho tôi được. Nói như thế, Ru-tơ đã mạnh dạn cầu hôn với Bô-ô. Nàng muốn nói rằng xin anh hãy lấy em làm vợ. Vì anh có khả năng bảo đảm cho tương lai của em. Dường như Ru-tơ đã chơi một ván bài lật ngửa. Nàng chẳng cần phải úp mở trong chuyện tình yêu. Nếu chẳng may Bô-ô từ chối, không biết Ru-tơ sẽ như thế nào! Dĩ nhiên, Bô-ô quí phái và cao thượng có cách hành xử rất khôn ngoan. Ông không quá vội vàng hay nôn nóng trong chuyện này, mặc dù biết Ru-tơ là một góa phụ xinh đẹp, trẻ tuổi, nết na, hiền đức: – Cô gái ơi, nguyện xin Chúa ban phước cho cô. Cô đã không chạy theo các chàng trai trẻ, nhưng đã đến với ta. Bây giờ đừng sợ. Ta sẽ làm theo điều cô yêu cầu. Nhưng gượm đã, vì ta không phải là người được ưu tiên có thể lấy cô làm vợ. Cô còn có một người nam bà con gần hơn ta nữa. Hãy cứ ở đây đêm nay, rồi đến sáng mai ta sẽ hỏi xem anh ấy có thể lấy cô hay không. Nếu anh ấy đồng ý thì sẽ rất tốt. Còn nếu không, ta sẽ kết hôn với cô để lo cho tương lai của cô. Ru-tơ ở lại sân đạp lúa nằm ngủ dưới chân Bô-ô cho đến mờ sáng rồi cô trở về nhà mình. Bô-ô không quên cấp dưỡng thêm cho Ru-tơ 6 phần lúa mạch đổ đầy vào một khăn choàng vừa sức cho cô đội nó trên đầu. Na-ô-mi hỏi ngay khi Ru-tơ về đến nhà: Thế nào, con gái thân yêu? Ru-tơ thuật lại cho mẹ nghe tất cả câu chuyện đêm qua. Na-ô-mi vui mừng nói: Con hãy chờ đợi những diễn tiến sắp tới. Bô-ô chắc sẽ không nghỉ ngơi gì được cho đến khi ông ta giải quyết xong việc này. Sáng hôm ấy Bô-ô ra cửa thành và ngồi đó. Người bà con gần với gia đình Ê-li-mê-léc đi ngang qua. Đây là người được ưu tiên lấy Ru-tơ làm vợ theo tập tục của Y-sơ-ra-ên thời bấy giờ. Bô-ô nói với người này: Anh ơi, hãy ngồi xuống đây. Tôi có chuyện muốn nói. Bô-ô cũng tập họp 10 bô lão trong thành cùng ngồi lại tại đó và bắt đầu trình bày duyên cớ của mình. Ông nói với người bà con gần của gia đình Ê-li-mê-léc: “Na-ô-mi vừa mới trở về từ Mô-áp, muốn bán miếng đất trước kia thuộc gia đình của Ê-li-mê-léc – là người bà con của chúng ta. Nếu anh muốn chuộc miếng đất đó thì anh hãy làm đi trước mặt mọi người đang chứng kiến ở đây. Còn nếu anh không muốn thì hãy cho tôi biết. Vì anh được quyền ưu tiên trước rồi mới đến lượt tôi.” “Tôi sẽ mua nó.” Người bà con đáp. “ Tốt lắm, nếu anh muốn mua miếng đất đó, thì anh cũng phải lấy luôn Ru-tơ – vợ của người quá cố Ma-lôn, con trai Ê-li-mê-léc làm vợ anh. Như vậy đất sẽ lưu truyền tên của người đã chết.” Bô-ô giải thích. “Nếu vậy thì tôi không mua. Vì làm như thế tôi sẽ mất đi phần tài sản mà tôi truyền lại cho các con trai tôi. Vậy nên anh hãy mua nó đi và Ru-tơ sẽ là của anh.” Lúc bấy giờ Bô-ô nói với các bô lão và mọi người đang có mặt trước cửa thành: Xin mọi người hãy làm nhân chứng cho tôi việc này. Hôm nay tôi mua từ tay của Na-ô-mi mọi thứ thuộc về gia đình của Ê-li-mê-léc. Tôi cũng sẽ lấy Ru-tơ, một thiếu phụ người Mô-áp trước kia là vợ của Ma-lôn, con trai của Ê-li-mê-léc làm vợ tôi. Tôi làm thế này để tài sản người chồng quá cố của cô ta sẽ mang tên tuổi người ấy. Và như thế tên của người đã thác không bị xóa bỏ khỏi gia tộc và quê quán của mình. Từ một góa phụ bất hạnh Ru-tơ đã trở thành một người vợ hiền đức của Bô-ô theo cách đó. Sau khi kết hôn, Ru-tơ thụ thai và sinh ra Ô-bết, đứa con đầu tiên trong cuộc đời của nàng. Theo văn hóa của Y-sơ-ra-ên thời bấy giờ, người con trai đầu lòng của Ru-tơ chính thức được coi như là con trai của Ê-li-mê-léc. Và người con trai này được thừa kế tài sản của Ê-li-mê-léc để lại. Như vậy tên của Ê-li-mê-léc và tài sản của gia đình được lưu truyền mãi mãi. Ô-bết chính là ông nội của vua Đa-vít sau này. Thật lạ lùng, một phụ nữ ngoại bang được liệt kê vào trong gia phả của Chúa Jesus! Ru-tơ xứng đáng nhận được phần thưởng đó vì đức tin nơi Đức Chúa Trời và phẩm hạnh của cô là trên cả tuyệt vời.
TƯỜNG VI |