Cánh hải âu bay lượn lúc hoàng hôn
Thái bình dương dạt dào tiếng sóng vỗ
Từ quê hương tôi ngắm nhìn biển đảo
Bên kia bờ xa tít có người thương
Tàu ra khơi nơi trùng dương đánh bắt
Cá tôm về..đầy ắp những niềm vui
Nhưng mà sao ta vẫn thấy bùi ngùi..
Lời yêu thương dành cho người viễn xứ
Bán đảo Sơn Trà.. một chiều tư lự..
Sóng vỗ chân bờ..trắng xóa nước reo..
Rừng cây xanh..tiếng chim kêu..gió thổi
Cảnh thanh bình..ta chợt nhớ người thương..
Mùa hạ về miền trung đầy nắng gió..
Phượng rơi đầy..ve gọi những mùa thi..
Nhớ ngày xưa..đất nước lúc phân kỳ
Những kẻ ở..người đi..lòng xao xuyến..
Rồi hôm nay ngắm hoàng hôn diễm tuyệt
Nơi xứ người ta có vạn tình yêu!
Ở nơi đâu cũng dưới quả đất nầy
Vòng tay Chúa, dựng xây non nước Việt
Rồi ngày kia..Thiên đàng nơi dạ tiệc
Chúa gọi mời..tiệc cưới của Chiên Con
Chúc mừng nhau..Vườn tao ngộ hằng còn
Tay trong tay..vẹn tròn nguồn ơn phước.
Hồ Ga-li-lê
Kính tặng: – Mục sư Lữ Thành Kiến
– Cô Thiên Kiều Giang
————————
NỖI NIỀM NGƯỜI THA HƯƠNG
Thương về quê cũ của tôi
Mờ sương những sớm giữa trời mùa thu,
Phủ trên mái lá mịt mù,
Cảnh thơ mộng ấy giã từ, Đông sang.
*
Tôi yêu đất nước xa ngàn,
Có nhiều sông lớn, mênh mang ruộng đồng.
Những đàn mục súc thong dong
Trở về xóm vắng, dáng hồng chiều rơi.
*
Tôi thương thương quá đi thôi
Tháp chuông vời vợi nhìn trời lặng yên.
Sao tôi như thấy triền miên
Nỗi niềm xa vắng trong tim, trong lòng.
*
Tôi yêu dẫy núi cong cong,
Dưới chân khói biếc mênh mông một vùng.
Mái tranh mưa ướt rưng rưng,
Lùm cây, tảng đá khơi chung nỗi buồn
*
Nhớ sao trường học yêu thương,
Một thời thơ ấu vương vương lá vàng
Bàn tay tập viết dòng ngang:
“Quê Hương, Tổ Quốc” như mang trong hồn.
*
Ngồi đây mà thấy như còn
Bóng hình đất nước, núi non, ruộng đồng.
Bên kia Biển Thái mênh mông,
Quê Hương tôi đó, còn không bạn bè …
San Diego, California